Hoa Hồng cùng Dưa Chuột.
Tác giả: Tình Xuyên.
Thể loại: Ngôn tình, Đoản
văn.
Nguồn: Tàng Thư Viện.
Edit: Quỳnh Nguyên Ngọc.
Tình trạng: Hoàn
P/S: Thú thực là mình
cũng không thực sự hiểu được nội dung của chuyện là gì….
Cô
và anh là bạn bè trên mạng.
Cô
hẹn anh gặp mặt, anh đồng ý, dĩ nhiên là anh đồng ý rồi, vì dù sao anh cũng
không có tổn thất gì mà?
Anh
hỏi cô: “Em đẹp sao?”
Cô
trả lời: “Tuổi trẻ xinh đẹp, ba nhất.”
Hắn:
“???”
Cô
đáp: “Đạo đức đứng nhất, đại học hạng nhất, dáng người đẹp nhất.”
Hắn
cười: “: )” Nhưng không tin
Ngày
gặp mặt, cô mặc một chiếc áo sơmi trắng váy tím kết hợp cùng thắt lưng đính nụ hồng. Dưới ánh mặt trời gương
mặt của cô lấp lánh như một viên thủy tinh.
Anh
đi lướt qua.
Ánh
mắt cô lướt qua anh rồi lại nhìn về phía xa. Cô không biết rằng anh chính là
người cô đang đợi bởi anh không giống mẫu người cô tưởng tượng. Trong nháy mắt,
dường như anh có thể ngửi thấy hương vị thanh xuân của cô gái đang thẹn thùng.
Ánh mắt cô gái đó dừng lại trên người anh, anh lạnh lùng lướt qua cô.
Sau
đó cô ngượng ngùng quay đầu lại.
Cô
không ngừng mắng anh thất hẹn.
Anh
chậm rãi đánh máy: “Hôm đó em mặc một bộ váy màu tím, thắt lưng đính nụ hồng.
Anh bỗng phát hiện, em thật sự mới 18 còn anh đã ở tuổi trung niên.”
30
tuổi cũng được tính là trung niên rồi nhỉ? Mặc dù nhiều người nói anh vẫn con
trẻ, dư sức để hẹn hò với các cô gái từ 18 đên 28, nhưng Dưa Chuột là người có
đạo đức, anh luôn cho rằng một người đàn ông 30 tuổi lại đi lừa gạt cô gái nhỏ
nhà người ta là không có đạo đức, cho nên dù anh có lỗ mãng đồng ý hẹn gặt bạn
trên mạng nhưng tới thời khắc quan trọng lại chạy trối chết.
Anh
đã 30 tuổi , chưa kết hôn, có công việc ổn định cùng với lương cao, mọi người
thường gọi đùa anh là con rùa vàng. Anh
cũng chưa từng nghĩ rằng mình đã già cho đến khi gặp cô.
Anh
nói: “Em như bông hồng trong nắng sớm còn anh thì lại giống quả dưa chuột, dù
có đứng chung với bông hồng xinh đẹp thì cuối cùng anh vẫn chỉ là một loại trái
cây mà thôi.”
Cô
nở nụ cười, cô tha thứ cho anh bởi anh đã xin lỗi: “Trái cây thì có gì không tốt?”
Anh
nói: “Trái cây không có gì không tốt nhưng nó đã từng nở hoa.”
Từ
đó về sau hai người không còn gặp lại nữa, bốn năm, cũng đủ để nụ hồng nở rộ.
Hôm
đó cô đến phỏng vấn, cô là người thứ hai mươi mấy đến phỏng vấn. lúc này anh đã
có chút mệt, anh nghiêm mặt, hai mắt ngắm nghiền. Đến lúc cô ngồi xuống, anh thấy
trên cổ tay của cô có một hình xăm hoa hồng, nghĩ thầm: ‘Cô gái này đúng là người
mới, đi phỏng vấn mà cũng dám xăm hình.’
Ngẩng
đầu thì thấy cô. Dù đã qua bốn năm anh vẫn nhận ra cô, thiếu nữ năm nào đã trở
nên thành thục, cằm nhỏ tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn,đôi mắt to và sáng hơn trước.
Bây giờ cô như chú thiên nga trút bỏ bộ lông tơ, cô không còn là vật nhỏ đáng
yêu năm nào mà giống như một nữ vương cao quý với đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước.
Cô
mặc một chiếc quần da và áo len màu hồng nhạt, một chút cũng không gióng với
thành phần tri thức.
Có nên để cô làm công việc này không? Mặc dù
cô không biết anh là Dưa Chuột nhưng anh biết cô. Ba năm trước anh đã kết hôn,
anh cũng biết ở cạnh cô sẽ không an toàn.
Buổi tối hôm đó , cô buồn bã viết:
“Ông chú phỏng vấn kia không thích em thì phải.”
Anh gần như “a” một tiếng, anh vừa mới nhận
mình là một người trung niên thì cô gái nhỏ nầy đã tự ý nâng cấp anh làm ông
chú già rồi?
Anh hởi lại: “Ông chú.”
Cô
nói: “Cỡ ba bốn mươi tuổi đi? Nhưng vẻ mặt mệt mỏi, lời nói chậm chạp giống như
ông lão vậy. Phần lớn đàn ông tri thức từ ba mươi trở lên đều là ông già hết.
Anh
nói: “Trước mặt em là kẻ câm điếc.”
Cô
nói: “Xin lỗi, tâm tinh em hiện không tốt.”
Anh
nói: “Không được công ty đó nhận thì tới nơi khác làm, cần gì phải buồn rầu vì
chuyện nhỏ này.”
Cô
nói: “Công việc này rất quan trọng với em.”
Cuối
cùng, anh vẫn thuê cô, cho dù cô không biết làm gì. Hoa hồng không có bằng cấp,
thái độ lại không tốt nhưng lại thổi một cơn gió mát cho công ty, tựa như làn
gió lạnh đầu đông, tuy lạnh lẽo nhưng lại mát mẻ đáng yêu.
Hoa
hồng nói với dưa chuột: “Em chúng tuyển.”
Niềm
vui của cô được thể hiện qua ba dấu chẩm than, Dưa chuột cảm thấy giá trị:
“Chúc mừng, chúc mừng em.”
Hoa
hồng gửi mấy icon mặt cười.
Dưa
chuột nói: "Mua một ít đồ công sở để mặc đi làm đi."
Hoa
hồng rốt cuộc cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng váy đen đi làm. Trông cô
có tinh thần hơn các cô sinh viên trong ký túc xá.
Dưa
chuột lắc đầu thở dài, nhưng ánh mắt anh lại giống cục nam châm, luôn để ý tới
cô, tâm của anh cũng như mắt, luôn khiến anh phải sợ hãi vỗ lòng mình: “Mày đã có vợ rồi, mày đã có vợ
rồi.”
Sau
dó Hoa Hồng lại nói với Dưa Chuột: “Em phát hiện ông chú kia lại là người tốt.”
Dưa
Chuột luôn cố gắng giúp Hoa Hồng khi cô gặp khó khăn, lại không nói gì khác
ngoài công việc. Từ lúc Dua Chuột cảm tháy ánh mắt của mình thay đổi, anh rất
ít khi nhìn Hoa Hồng. Hoa Hồng luôn quen với việc đàn ông luôn tốt với mình,
nhưng công ty khác với trường học rất nhiều. Tất cả mọi người đều là đối thủ,
có vài đồng nghiệp nam vì không chịu được ánh mắt đáng yêu nhưng chứa đầy lực
sát thương của cô mà ‘tự phế’ mình. Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của cô đều là khí lạnh tới thấu xương, ai mà
dám tới chọc cô chứ? Chỉ có Dưa Chuột luôn giúp đỡ cô, Hoa Hồng luôn cảm kích
anh. Có lần vì cô mà anh phải tăng ca, đồng hồ đã chỉ tới số 9, cô nói: “Em mời
anh ăn cơm.”
Dưa
Chuột ngẩn người.
Hoa
Hồng không rõ vì sao anh chần chừ, cô mỉm cười hỏi lại: “Làm sao vậy.”
Ông
chú nào đó nói: “Vợ tôi đang mang thai, tôi phải về sớm một chút.”
Hoa
Hồng: “Ah! Vậy thì thôi. Đúng rồi, chúc mừng anh.”
Hoa
hồng nói với Dưa Chuột: "Ông chú kia thật tốt bụng, vợ mang thai mà còn
tăng ca để giúp em."
Dưa
chuột nói: "Vậy hắn chẳng phải là người ác với vợ mình ."
Hoa
Hồng nói: “Không đâu, khi em mời anh ta ăn cơm, anh ta đã từ chối để về với vợ
đó! Người tốt ngư vậy rất hiếm có.”
Dưa
chuột: "Để từ chối được cô gáo đẹp như em hẳn là cần rất nhiều dũng khí va
nghị lực đấy."
Hoa
hồng cười nói: "Anh chỉ gặp em có một lần vào bốn năm trước thôi mà."
Dưa
chuột nói: "Thấy nụ hoa thì biết hoa nở đẹp thế nào rồi."
Hoa
hồng cười: "Vậy ngưỡng mộ em trong im lặng đi."
Hoa
Hồng ở trên mạng nói chuyện phiếm, cười khẽ, thu dọn đồ đạc trong văn phòng lạnh lẽo. Cô
gái trẻ tuổi xinh đẹp nhu nhược một chút cũng tốt, nhưng Hoa Hồng lại không như
thế, cô luôn làm người ta cảm giác sắc bén, ở chung một chỗ với cô sẽ cảm thấy nghẹt
thở. Cho nên khi Hoa Hồng nói với ông chú: “Em yêu anh.”
Thì
anh đáp: “Anh không đậy em nổi.”
Hoa
hồng hỏi dưa chuột: "Đậy là cái gì vậy anh?"
Dưa
chuột nói: "Có một loại đồ vật, làm bằng nhựa, nếu có thức ăn thừa không
ăn hết sẽ lấy chụp che vào, tránh được ruồi muỗi."
Hoa
hồng không biết nên khóc hay cười: "Anh ta nói không đậy được em."
Dưa
chuột nói: "Ý anh ta là một đầu chỉ đội được một mũ mà đầu anh ta nhỏ,
không đội được cái mũ này ."
Hoa
hồng nói: "Vậy sao? Anh ta tự ti nên từ chối em?"
Dưa
chuột nói: "Anh thấy anh ta không phải tự ti cũng không phải là từ chối khéo
mà là nói thật. Em mới hai mươi tuổi, còn có rất nhiều thời gian để theo đuổi tình
yêu lãng mạn, mà anh ta đã trải qua cuộc đời dài, cho nên, em có thể nói tình
yêu, còn anh ta lại phải suy tính hôn nhân. Em không thể khiến một người đàn
ông trung niên nuôi một cô gái trẻ cả đời được, nên anh ta mới mói không đậy được
em.’
Hoa
hồng nói: "Ah. Theo anh nói thì em là đồ ăn thừa, anh ta là cái lồng còn những
người theo đuổi em là ruồi bọ."
Dưa
chuột nói: "So sánh rất hình tượng? Em là một cái mâm tròn hình hoa hồng
xinh đẹp."
Có
một ngày, hoa hồng hỏi dưa chuột: "Nếu em là một mâm đồ ăn thừa, liệu anh ấy
có đậy nổi em không?"
Dưa
chuột nói: "Hai đồng thì mua được cái lồng bàn, không cần vì anh ta mà buồn
rầu."
Hoa
hồng nói: "Nhưng em chỉ thích kiểu như anh ấy."
Dưa
chuột nói: "Anh ta cũng từ tiểu học đến đại học, chỉ là một sản phẩm của
dây chuyền sản xuất trên đời này, anh ta không
phải là độc nhất vô nhị, nếu em chỉ là thích kiểu người như anh ta thì hết cách
rồi."
Hoa
hồng hỏi: "Vậy em nên làm gì bây giờ?"
Dưa
chuột nói: "Rời khỏi anh ta."
Ngày
hôm sau Hoa Hồng từ chức, Dưa Chuột không nói gì, chỉ hỏi: "Nếu tôi sa thải em thì em sẽ nhận
được hai tháng tiền lương, được chứ?"
Hoa
hồng mỉm cười, không trả lời.
Lúc
vợ Dưa Chuột sắp sinh thì anh nhận được một tin nhắn: "Em vĩnh viễn yêu anh."
Dưa chuột nhìn nhìn tin nhắn đó một lúc, sau khi nghe tiếng trẻ con khóc thì
anh xoá tin nhắn đó.
(END)
Nhận xét
Đăng nhận xét